Cuộc Sống và RPG Sự Khác Biệt Độc Đáo - tỷ lệ kèo nhà cái

Cuộc sống giống như một trò chơi vai (RPG) nhưng có một điểm khác biệt lớn lao: trong trò chơi, nhân vật của bạn có thể hồi sinh sau khi mất máu, còn trong cuộc sống thực tế, thanh máu của chúng ta chỉ có thể cạn kiệt đúng một lần.

Cảm hứng từ 78win đăng nhập Quản lý Thời gian Link to heading

Trong giai đoạn điên cuồng nhất về quản lý thời gian, tôi đã thử qua hầu hết mọi ứng dụng To-Do List, bảng Gantt và lịch trình công việc có sẵn trên thị trường. Thường thì, những người tuyên bố sẽ bắt đầu quản lý thời gian và muốn trở nên kỷ luật hơn lại thường xuyên thử nghiệm hoặc thay đổi liên tục các công cụ quản lý. Điều này thực chất là dấu hiệu cho thấy họ đang dần “ngại” với việc quản lý thời gian hoặc thậm chí không phù hợp với phương pháp đó.

Mặc dù câu ngạn ngữ “mài dao không làm chậm việc chặt củi” vẫn luôn đúng, nhưng nếu ai đó chỉ mải mê mài dao mà không bao giờ chặt cây thì rõ ràng hành động đó chính là sự trì hoãn đối với bước đi đầu tiên. Đây cũng là điều mà tôi từng đề cập trong bài viết hằng ngày trước đây – những người có cảm giác mạnh mẽ về nghi thức thường sử dụng nghi thức để tránh phải đưa ra quyết định hoặc sợ mất kiểm soát.

Tôi nhận ra điều này khi đang vọc vạch đủ loại phần mềm GTD (Getting Things Done). Một “tai nạn” bất ngờ đã giúp tôi hiểu rằng con đường quản lý thời gian của mình đã đến giới hạn cuối cùng, và từ đó tôi thoát khỏi vòng lặp tự dày vò bản thân. Hiện tại, tôi vẫn duy trì lịch trình hàng ngày nhưng số lượng khối thời gian đã giảm đáng kể. Tôi chỉ sắp xếp thời gian cho những việc quan trọng nhất, còn lại, càng nhiều khoảng trống và linh hoạt, càng mang lại cảm giác tự do và nguồn cảm hứng bất tận.

Habitica – Trò Chơi Vai Giả Lập Link to heading

Trong tất cả các phần mềm GTD mà tôi đã dùng qua, có một cái tên đặc biệt chiếm được trái tim tôi: Habitica. Đây là một ứng dụng biến danh sách công việc thành một trò chơi RPG. Mỗi mục công việc mà bạn thêm vào đều giống như một nhiệm vụ cần hoàn thành. Khi hoàn thành xong, nhân vật RPG của bạn sẽ nhận được kinh nghiệm và vàng. Bạn có thể dùng kinh nghiệm để đổi lấy phần thưởng, và vàng để mua trang bị, giúp tăng cường sức mạnh cho tương lai.

Tinh túy của Habitica nằm ở phần thưởng tự thiết kế. Nó chịu ảnh hưởng từ ý tưởng “hoãn niềm vui”, khuyến khích người dùng hình thành thói quen kỷ luật bằng cách trì hoãn phần thưởng cá nhân. Ngoài ra, bạn cũng có thể đặt những hành động “không nên làm” thành mục công việc. Mỗi lần chọn vào mục này, nhân vật của bạn sẽ mất một ít máu. Nếu bạn phạm lỗi quá nhiều trong một ngày, nhân vật của bạn có thể chết và bạn sẽ phải trả tiền thật để mua thuốc hồi sinh.

Nếu nghĩ kỹ, nhiều người chắc chắn sẽ nhớ ngay tới một hành động phổ biến – “đánh máy bay”. Không tỷ lệ kèo nhà cái sai! Nhà phát triển của Habitica đã thêm một mục trừ điểm trong video giới thiệu ban đầu là “masturbate”, một minh chứng rõ ràng cho nỗ lực tự kiểm soát bản thân và kỳ vọng cá nhân.

Những Người Sống Như Nhân Vật RPG Link to heading

Ngày nay, truyền thông gọi những người sống theo kiểu “thời gian cực hạn” là “những kẻ đi lại xa xôi”. Họ là những người sống cách nơi làm việc hơn 50km và dành hơn 60 phút mỗi ngày để di chuyển. Cuộc sống của họ không còn được đo bằng số tuyến tàu điện ngầm mà chuyển sang những tiêu chuẩn chi tiết hơn như: “Phải lên toa số 12 vì nó gần thang cuốn nhất, và phải tới ga chuyển tiếp trong vòng 5 phút vì chuyến tàu tiếp theo sẽ khởi hành lúc 8:04”.

Với tốc độ phát triển nhanh chóng của các vùng đô thị, các “nếp gấp đô thị” xuất hiện giữa các khu vực. Những “nếp gấp” này mang lại giá nhà thấp hơn và mức sống rẻ hơn, trở thành lựa chọn tối ưu cho những người di chuyển xa. Tuy nhiên, trong những “nếp gấp” này, không còn chỗ cho giải trí, xã hội hay bản thân – chỉ còn lại giấc ngủ. Những người di chuyển xa phải đảm bảo ngủ đủ trong khoảng thời gian quy định để kịp đón xe bus, tàu điện ngầm, thậm chí là máy bay vào sáng hôm sau. Các khu vực như Yên Kiều ở Bắc Kinh hay Côn Sơn ở Thượng Hải chính là ví dụ điển hình cho “nếp gấp đô thị”.

Tôi từng trải nghiệm cuộc sống hai thành phố, di chuyển giữa Tứ Xuyên và Trùng Khánh mỗi tuần. Những buổi họp tổng kết vào chiều thứ Sáu luôn khiến tôi không giấu nổi niềm vui trên khuôn mặt. Các lãnh đạo công ty cũng nhận ra điều này và thường yêu cầu tôi phát biểu vài câu vào cuối buổi họp. Tôi luôn kết thúc bằng lời chúc “Chúc cuối tuần vui vẻ”, và họ luôn đáp lại bằng “Tuần sau gặp lại nhau”. Chúng tôi nguyền rủa lẫn nhau – “cuối tuần của anh sẽ bị chiếm bởi công việc” và “tuần tới anh sẽ phải xử lý đống lộn xộn”.

Đi tàu cao tốc giữa hai thành phố là khoảnh khắc yêu thích của tôi. Tôi không phải xử lý công việc (vì tôi viện lý do tín hiệu yếu trong các hầm燧), và cuối cùng tôi có cơ hội đeo tai nghe và tách biệt khỏi thế giới xung quanh. Mặc dù đôi khi tôi vẫn mở máy tính để xử lý một vài email nhỏ, nhưng đây thường là lúc tôi dễ chịu nhất.

Ở công việc khác, tôi đã tính toán chính xác từng phút. Chiếc xe buýt đầu tiên đến sân bay là lúc mấy giờ? Tàu điện ngầm từ sân bay về trung tâm khởi hành lúc mấy giờ? Với bước chân nào tôi có thể vừa kịp tàu? Nhưng công việc yêu thích nhất của tôi vẫn là thứ Sáu. Thay vì chen chân vào đoàn tàu đông đúc như hộp cá thu, tôi chọn xe buýt sân bay – phương tiện mà hiếm ai dám chọn hoặc nhân viên sân bay khuyên du khách sử dụng. Dù tắc đường vào giờ cao điểm, tôi lại thích ngồi yên một mình trên xe buýt để tận hưởng khoảng thời gian quý báu này.

Lái xe buýt và tôi dần hình thành mối quan hệ riêng tư. Anh ấy có thể đoán được trạng thái tâm lý của tôi qua vị trí ngồi và hành vi. Nếu tôi ngồi phía sau anh, anh sẽ kể chuyện và tôi lắng nghe – một cơ hội tuyệt vời để học hỏi về cuộc sống. Nếu tôi ngồi giữa, anh sẽ giữ im lặng và không làm phiền tôi. Còn nếu tôi mệt mỏi và ngồi ở hàng ghế cuối, anh sẽ nhẹ nhàng nhắc: “Em cứ ngủ, sắp đến nơi tôi sẽ gọi em dậy.”

Trong cuộc sống di chuyển máy móc, tôi buộc phải tìm kiếm chút “bất định” để không bị cuốn hoàn toàn vào guồng quay của bánh răng. Tôi không muốn cuộc đời mình trở thành nhân vật RPG trong Habitica – nhưng tàn nhẫn thay, thanh máu của tôi chỉ có thể cạn một lần, trong khi nhân vật RPG có thể hồi sinh bằng tiền.

Tôi rời bỏ công việc đó – và cả việc quản lý thời gian – vì một sự cố bất ngờ. Trên chuyến đi từ Kanazawa đến Nagoya, kế hoạch đã bị phá vỡ hoàn toàn khi đoạn đường sắt JR bị sạt lở. Chúng tôi phải thay đổi lộ trình, đi qua Pigashima và chuyển sang xe buýt du lịch để vượt qua khu vực bị sạt lở. Mọi lịch trình đã được lên kế hoạch cẩn thận giờ trở nên hỗn loạn. Nhưng khi xe buýt rời Pigashima và đi qua một đường hầm, cảnh núi non tuyệt đẹp đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi. Tất cả lo lắng về sự mất kiểm soát tan biến, bởi vì cảnh tượng bên ngoài cửa sổ thật sự quá đẹp.

Tôi chợt nhớ đến chuyến xe buýt sân bay vào thứ Sáu. Tôi cố tình tạo ra sự mất kiểm soát để có thể khám phá những điều bất ngờ mà cuộc sống mang lại.

Hiện tại, tôi đã xóa bỏ rất nhiều khối thời gian trong lịch trình của mình, để dành những khoảng nap tien truc tuyen trống vốn dĩ bị lấp đầy bởi dự đoán cho những điều không thể đoán trước.